Tôi ấp úng mãi mới lí nhí bật ra được vài chữ : tôi thấy cô diện sang quá mà bị tá hỏa tam tinh. Cô cười rè rè chống chế : ối, anh khen chi ba thứ đồ siđa mua ở chợ trời, anh làm tôi mắc cỡ.
Nói vậy chớ cô có vẻ thích, nhất là ngỏn ngoẻn đá hất cho tôi một cái liếc, mấy ông thi sỡi bắng nhắng gọi là “ con mắt có đuôi “ làm tôi xiểng niểng thêm. Tôi sẵn đà cố gắng khen đại khen để, chớ xà lơ thêm ấm ức : tôi nói thiệt mà, cô đẹp quá, thứ gì cũng đẹp.